Giang Lan dở khóc dở cười.

Anh cúp máy, quay lại phòng suite của mình, Hách Kiều vẫn đang ngủ rất say... Cô trùm chăn kín đầu, nhìn từ bên ngoài thì chẳng khác gì tiểu Giang Thương — cũng chỉ là một đứa trẻ lớn mà thôi.

Anh ngồi xuống mép giường, kéo nhẹ mái tóc dài của cô, lắc đầu bật cười.

Hình như, khi thật lòng yêu ai đó, dù người kia làm gì cũng thấy đáng yêu. Còn nếu không yêu, thì sẽ cứ mãi soi mói từng chút một, cho đến khi cả hai kiệt sức mà kết thúc.

Anh nghĩ, có lẽ bây giờ mình thật sự là rất thích cô rồi!