Hách Kiều nói thật:“Có!

Cô trở mình, nằm nghiêng người nhìn anh, trong mắt cô có vài phần mềm mại:“Giang Lan, nếu chúng ta ly hôn, em nghĩ em sẽ không kết hôn với ai nữa, cùng lắm thì chỉ yêu đương thôi… Em đồng ý với khoảng thời gian một năm, không chỉ là cho chúng ta, mà còn để Giang Thương có cơ hội nhận được tình yêu của một người cha.

Giọng Giang Lan bỗng trầm thấp mang theo nguy hiểm:“Em nói gì? Nói lại lần nữa?

Hách Kiều chẳng hiểu anh đang nói tới câu nào—“Em sẽ không kết hôn với ai nữa.

“Không phải câu đó.