Cha mẹ của Giang Lan đã đưa tiểu Giang Thương đi rồi.

Họ có kinh nghiệm nuôi con phong phú, Hách Kiều không có gì phải lo lắng. Trong lòng cô còn đang tức giận, sau khi cha mẹ rời đi thì liền đá Giang Lan một cái, rồi quay vào chuẩn bị đi ngủ.

Giang Lan nhíu mày:“Em không muốn nói chuyện sao?

Hách Kiều đang thay đồ ngủ trong phòng thay đồ, giọng cô vọng ra:“Nói gì chứ? Sau này chỉ cần anh kiềm chế được cái dục vọng đáng xấu hổ đó, thì Giang Thương sẽ không gặp chuyện gì.

Giang Lan nói:“Chuyện đó, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc rồi sao? Là em chủ động mà.