Hách Kiều vẫn tiếp tục xem kịch bản, giọng dửng dưng:“Làm gì mà dễ giận đến vậy! Nhưng Giang Lan, anh cũng nên tu thân dưỡng tính lại đi. Nếu em nhớ không nhầm thì anh cũng hơn ba mươi rồi đấy! Giang Lan nheo mắt cười, da mặt dày trả lời:“Dù có đến sáu mươi, anh cũng vẫn khiến em hài lòng. Đàn ông mà, cứ đến mấy câu kiểu đó là nói ra dễ như ăn cháo. Hách Kiều đặt kịch bản xuống, yên lặng nhìn anh một lúc rồi như có điều suy nghĩ:“Đến khi anh sáu mươi, chưa chắc tụi mình còn bên nhau đâu. Biết đâu lúc ấy anh có mấy bà cô ‘mỹ nhân tuổi xế chiều’ rồi ấy chứ. “Cái gì mà mỹ nhân tuổi xế chiều, nói bậy bạ!Giang Lan nghe mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương