Giang Lan lập tức cúp máy.

Sau đó, anh nhìn sang Hách Kiều, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng:“Vì sao không nói sớm với anh?

Hách Kiều nằm bẹp trên giường, đáp uể oải:“Em tự giải quyết được!

Giang Lan đặt con trai xuống giường, rồi cúi người, dùng hai tay giữ chặt cổ tay của Hách Kiều, đè cô xuống chiếc gối trắng muốt, tư thế đầy áp đảo.

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm:“Cách em giải quyết là… gọi điện kể khổ với mẹ? Để mẹ ra mặt thay em đuổi cái tên Tiêu Bạch đó? Đúng là cách hay, nhưng em quên rồi à… em đã lấy chồng rồi đấy, cô Hách!