Hách Kiều rất mệt. Cô vừa tắt máy, đã dựa lưng vào ghế trang điểm thiếp đi, để mặc cho chuyên viên trang điểm giúp mình tẩy trang… Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi lơ mơ tỉnh lại, là vì quản lý gọi cô dậy — chỉ còn 10 phút nữa là phải xuất phát. Hách Kiều rên lên một tiếng. Cô lại nhắm mắt, lẩm bẩm, giọng khàn khàn mang theo chút làm nũng:“Vậy thì 10 phút nữa hẵng gọi! Chị đâu biết em mệt đến mức nào… Người quản lý tên là chị Hồng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương