Giang Lan từ phòng thay đồ bước ra. Hách Kiều đang ôm Tiểu Giang Thương, hôn con hết lần này đến lần khác, giọng cô cũng đầy dịu dàng:“Mẹ phải đi làm một thời gian, con phải nghe lời ba và các cô, biết không? Miệng của Tiểu Giang Thương vẫn bi bô gọi:“Măm măm… măm măm… Nước miếng dính đầy cằm. Giang Lan nhìn mà lòng tràn đầy không nỡ, nhưng vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng:“Thằng bé còn nhỏ, nghe không hiểu đâu mà. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương