Hách Kiều vẫn không đồng ý. Sau khi cô từ chối, Giang Lan cũng không làm gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ cúi đầu bên tai cô, cùng cô lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài xe… lộp độp rả rích, khiến lòng người cũng trở nên ẩm ướt, mênh mang. Cơ thể anh lúc này cũng nóng ẩm khác thường. Một nửa là vì quần áo thấm nước mưa, một nửa là vì hơi thở cháy bỏng và thân nhiệt cao vút của anh. Cuối cùng, khi anh cứ ôm lấy cô như thế, khiến cô bắt đầu thấy khó chịu, Hách Kiều lạnh nhạt nói:“Giang Lan, đi thôi! Anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương