Hách Kiều không đồng ý. Bờ vai mảnh khảnh của cô tựa vào cánh cửa, mái tóc dài xõa xuống, phủ lên lưng mang theo nét quyến rũ trưởng thành khó diễn tả. Tay cô chống lên vai Giang Lan, khẽ thì thầm:“Không được... Giang Lan, không được… Trong ánh sáng mờ, ánh mắt anh sâu thẳm. Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng hỏi:“Những năm qua, em… có từng nghĩ đến anh không? Hách Kiều khẽ cười chua chát:“Có nghĩ đến! Nhưng toàn nghĩ đến những chuyện tốt đẹp thôi, như vậy sẽ khiến tâm trạng dễ chịu hơn một chút… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương