Hách Kiều đổi ý. Cô cụp mắt, khẽ cười nhạt:“Tôi không đi với anh nữa. Để dì đi cùng là được, Giang Thương cũng rất thân với dì ấy. Giang Lan thoáng tức giận:“Hách Kiều! Sắc mặt Hách Kiều vẫn nhàn nhạt:“Nếu anh thấy tôi vô lý thì tùy anh! Giang Lan, tôi cực khổ nuôi con lớn lên không phải để nghe anh nói những lời như vậy đâu! Anh nói tôi để tâm chuyện cũ, nhưng tôi lại thấy chính tôi là người đã mang trái tim nóng áp lên cái lưng lạnh lùng của anh năm xưa! Cô không muốn nói thêm, mà Giang Lan cũng không còn cách nào khác. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương