Hách Kiều khựng lại một chút. Cô nhìn Giang Lan, rồi lại nhìn con trai của bọn họ. Cô nghĩ, nếu họ có thể sống hòa thuận với nhau... thì tốt biết bao. Chắc chắn họ sẽ hạnh phúc, phải không? Giang Lan nhận ra tâm tư của cô, anh đoán được nỗi buồn trong lòng cô. Anh bước tới trước mặt cô, đưa một tay nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, giọng anh trầm ấm và dịu dàng: “Kiều Kiều, cho anh một cơ hội! Mình thử lại xem sao, có con rồi, biết đâu hôn nhân của chúng ta còn có thể cứu vãn! Những năm qua bên anh không có ai cả, anh chỉ là… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương