Hách Kiều nhẹ giọng nói: “Em không biết phải nói gì cả… Sau đó, Giang Lan không nói thêm lời nào,chỉ lặng lẽ kéo cô áp vào ngực mình,để cô nghe rõ nhịp tim của anh. Anh cảm thấy, ở bên cô rất dễ chịu, rất yên bình. Có lẽ, là vì cả hai đều lớn lên trong môi trường giống nhau. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương