Hách Kiều vẫn dựa vào xe, một lúc sau mới hỏi:“Muốn ăn ở đâu? Giang Lan bước lên vài bước,ép sát người vào cô, giọng hạ thấp xuống đầy ám muội: “Anh rất muốn đến nhà hàng… nhưng lại sợ em hắt cả bát canh lên đầu anh,nên... đến chỗ anh đi! Dù mệt, nhưng anh vẫn muốn tự tay nấu cho em ăn. Hách Kiều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Giang Lan rất hiếm khi tỏ ra cảm tính,nhưng lúc này, anh không nhịn được mà lại trở nên mềm yếu hơn một chút.Anh khẽ vuốt má cô, dịu dàng nói: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương