Anh nghiêng người, kéo nhóc Hách Tinh ngồi xuống cạnh mình. Nhóc Hách Tinh cố ý giả giọng trầm, bắt chước bố mình:“Bố nói, tối nay nhất định phải chuốc ông Giang kia gục thêm lần nữa! Nghe rất giống. Giang Lan không nhịn được bật cười. Dù đang hơi đau đầu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh, có lẽ là vì bầu không khí nhà họ Hách quá đỗi dễ chịu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương