Hách Kiều nhìn anh rất nghiêm túc.

Cô nhìn rất lâu, rồi mới khẽ nói:“Giang Lan, nhưng tôi không muốn tiếp tục yêu anh một cách dè dặt nữa. Thật sự rất mệt mỏi, anh biết không?

Cô dịch người khỏi lòng anh, ngồi sang một bên.

Cô lặng lẽ nhìn ra những đám mây trắng ngoài cửa sổ, giọng lại càng nhỏ đi:“Hai năm đó, thật ra cũng có ngọt ngào, nhưng nhiều hơn là dằn vặt. Căn hộ đó, lúc đầu anh thường xuyên đến, sau này thì hiếm khi xuất hiện. Trước khi đến thì luôn gọi điện báo trước.

“Tôi biết anh bận, tôi biết anh không có tâm trạng để hẹn hò.