Trên chiếc gối ôm, một dòng chữ đặc biệt nổi bật đập vào mắt anh: “Tên tra nam đẹp trai. Giang Lan nhìn mà mặt đen như đít nồi, nhưng anh không giận, ngược lại còn cầm lên xem kỹ, xác nhận được một điều — trong lòng Hách Kiều vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi… Giận thì giận đấy, ngoài miệng thì nói không thèm quan tâm, chứ trong lòng để ý muốn chết! Giang Lan lại càng thấy cô đáng yêu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương