Ôn Mạn kiên quyết không chịu xuống xe! Cô ngồi trong xe, ngẩng lên nhìn anh. Khuôn mặt trắng mịn toát lên nét ấm ức, đặc biệt là khóe mắt ươn ướt. Hách Thiệu Đình cúi người xuống, bế cô ra khỏi xe. “Tự đi, hay để tôi bế em?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương