Khóe mắt Hách Kiều ươn ướt. Một lúc sau, cô nhẹ nhàng vuốt qua đuôi mắt anh, giọng khẽ khàng:“Nếu như năm đó anh không ngoại tình thì tốt biết bao! Như vậy tôi có lẽ đã còn có thể yêu anh rất lâu rất lâu nữa… Giang Lan, anh có biết không, khi đó tôi chờ anh cầu hôn, tôi đã chờ rất lâu, rất lâu rồi. Giang Lan cũng khẽ đáp lại:“Anh không biết! Hách Kiều, tại sao em không nói sớm cho anh? Hách Kiều buông tay xuống, khẽ cười, giọng nhẹ bẫng:“Nói cho anh rồi để bị anh từ chối à? Giang Lan, có lẽ thứ gọi là tình yêu, quan trọng nhất là ai yêu trước, ai yêu sau. Bây giờ anh nói anh thích tôi, nhưng tôi không còn cảm xúc như trước nữa. Sau chuyện với Tống Thanh Thanh, anh đối với tôi… chẳng khác nào tờ tiền dính phân, để trong nhà cũng thấy ghê tởm. Sắc mặt Giang Lan sầm lại:“Ghê tởm mà mấy ngày đó em vẫn dùng rất hăng đấy chứ? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương