Giang Lan còn định nói gì đó, nhưng xe đến đón Hách Kiều đã tới.Cô rất dứt khoát nói lời tạm biệt với anh. Giang Lan nhìn theo đuôi xe, sắc mặt xanh mét. Bên phía nhà họ Giang, là mẹ của Giang Lan đích thân đến đón, do chính ông cụ Giang sắp xếp. Ông cụ vốn cổ hủ, nói thế này:“Nam nữ chưa kết hôn mà ở chung trong núi mấy ngày như vậy, chắc chắn không kiềm lòng được mà ăn trái cấm! Con gái thì hay sĩ diện, nên để mẹ Giang Lan đi đón là thích hợp nhất. Nếu không, con bé ngại, xuống núi rồi sẽ khó xử! Mẹ Giang cũng nghĩ như vậy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương