Lúc Giang Lan bước xuống giường, vành tai anh đỏ ửng. Khi đang nấu cháo đậu đỏ, trong lòng anh không khỏi nghĩ — nói về độ “lưu manh, Hách Kiều còn trên cơ anh một bậc, nhưng không hiểu vì sao, anh không hề thấy phản cảm, trái lại còn thấy thú vị. Anh càng nghĩ, lại càng thấy tiếc nuối, càng thấy nhớ quãng thời gian hai người bên nhau. Anh biết Hách Kiều bên cạnh không có ai, nhưng ngay cả khi không có ai, cô dường như cũng không nghĩ đến chuyện quay lại với anh… Có phải là vì thật sự đã buông bỏ rồi không? Tâm trí Giang Lan trôi xa, đến mức cháo nấu bị khê. Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ không có kiên nhẫn nấu lại lần hai. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương