Hách Kiều không chịu hợp tác, trông như đang làm nũng. Giang Lan biết rõ, cô không phải đang làm nũng, nhưng anh vẫn không kìm được mà có chút rung động, đến mức giọng nói cũng trầm xuống, dịu dàng hơn hẳn: “Làm gì mà thuốc? Là đường đỏ! Ngày xưa phụ nữ đều dùng cái này để bồi bổ cơ thể. Hách Kiều vẫn không chịu! Cô quấn chăn kín mít, chỉ lộ mỗi đôi mắt to đen láy, nũng nịu trả giá với anh: “Giang Lan, tôi đâu phải phụ nữ thời xưa! Uống cái này chỉ có béo lên thôi. Anh nhẫn nại dỗ dành: “Nhưng uống vào sẽ dễ chịu hơn một chút! Nước nóng tôi cũng đun sẵn rồi, em đi tắm lại đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương