Một lát sau, Hách Kiều khẽ vén tóc, cười nhạt: “Được thôi! Nhưng Tôn Tư Nam, em là người thích có người ở bên cạnh.

Cô không chấp nhận đàn ông lạnh nhạt. Thật ra cô vừa mới nảy sinh chút cảm tình với anh, giờ anh lại có ý rút lui. Dù là vì lý do gì, cũng khiến phụ nữ không vui. Cô đâu phải không ai cần, thực lòng thì cô muốn ở bên anh.

Tôn Tư Nam suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng chạm vào má cô, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn cho em thời gian để suy nghĩ… Giữa anh và cậu ta, em thích ai hơn?

Hách Kiều không nói thêm gì, cũng không giữ anh lại. Cô rất lý trí nói lời tạm biệt. Dù chưa chính thức nói chia tay, nhưng thực ra cũng chẳng khác là mấy.

Tôn Tư Nam đi ra ngoài, trong đầu nghĩ đến việc bản thân thích Hách Kiều nhanh như vậy, là vì cô giống với Cố Vân Thường – kiểu phụ nữ đẹp rực rỡ như ngọn lửa. Nhưng cô lại khác, không hề có tham vọng, xuất thân giàu có, sống rất thong thả. Cô luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng, biết cách sống và tận hưởng mọi thứ. Có lẽ chính vì điều đó mà anh từng yêu cô suốt hai năm.