Cả khuôn mặt Giang Lan đều dính đầy cà phê. Bình thường tính khí anh không tốt, nhưng chuyện chia tay với Hách Kiều, dù sao anh cũng là người có lỗi. Anh trừng mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì, chỉ nắm lấy tay cô, kéo thẳng đến bãi đỗ xe. “Giang Lan, thả tôi ra! “Không sợ con tiểu tiện nhân kia của anh ghen sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương