Ôn Mạn đóng cửa xe lại. Khóe mắt cô ửng đỏ, mang theo chút phẫn nộ nhìn Đinh Tranh. Đinh Tranh nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của Ôn Mạn với ánh mắt ghen tị và mỉa mai, nói: “Ôn Mạn, cô có phải rất coi thường tôi không? Thật ra chúng ta đều dựa vào đàn ông mà sống, ai cao quý hơn ai chứ! Ôn Mạn cười lạnh. Cô đáp trả: “Vậy nên cô phá hạnh phúc của người khác là điều đương nhiên, không chút cảm giác tội lỗi nào sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương