Hách Thiệu Đình đoán rằng cô thực sự đã giận.

Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Chỉ là một người không quan trọng, có đáng để làm ầm lên với anh không?

Đã khuya rồi, Ôn Mạn không muốn tiếp tục tranh cãi với anh.

Cô dịu lại, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: “Em tin anh. Rồi cô nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ một lúc sau hơi thở của cô đã trở nên đều đặn…

Hách Thiệu Đình không ngủ được.