Ban đêm, trường học còn tổ chức một buổi liên hoan cho học sinh. Lâm Tiện Dư miễn cưỡng cũng được tính là đa tài đa nghệ, tuy rằng học nghệ không tinh, nhưng cũng được giáo viên mời lên sân khấu nhảy một bài các bạn học xem. Giang Hàn Đinh ngồi ở hàng dưới cùng của lớp, anh ta chỉ lười nhác nâng mí mắt lên một chút, tùy ý nhìn lướt qua người đang trên sân khấu một chút rồi liền thu hồi tầm mắt. Bên tai Giang Hàn Đinh lúc này chỉ có thanh âm cãi cọ của những nam sinh đang tuổi dậy thì về việc Lâm Tiện Dư là “nữ thần hay là “mỹ nữ. Giang Hàn Đinh cong môi, hoàn toàn không thể đem mấy từ như “nữ thần hay “mỹ nữ gắn với cái người tên Lâm Tiện Dư kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương