Tô Dư nghe thấy một câu nói này của ông ta, cô thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô phát hiện lúc này lòng bàn tay của bản thân vì căng thẳng mà đều là mồ hôi lạnh. Cô mím chặt môi mỏng, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lộ Đông. Rốt cuộc ông ta cũng đã nói ra, điều này đã là quá đủ rồi. Lộ Đông lộ ra thần sắc hoảng loạn, ông ta cũng biết chính mình đã nói ra những lời không nên lời nói. Ông ta nắm chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt mà nói: “Không phải…… Tôi…… Luật sư bào chữa cắn chặt răng, tức tối mà trừng mắt nhìn Tô Dư, biểu tình có chút ảo não. Tô Dư lẳng lặng mà nói: “Bị cáo, ông ép bị hại giúp ông làm chứng cứ giả, khi bị hại phát hiện ông cùng con trai nảy ra tranh chấp, chứng kiến con trai rơi xuống lầu nên ông đã phát sinh mâu thuẫn với bị hại, vì muốn che dấu hành vi phạm tội ông đã nổi ra ý định giết… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương