Tiếng bước chân của Hoắc Nhiên vừa nhanh vừa vội, giọng nói người đàn ông khàn khàn: “Tô Dư! Anh vừa gọi vừa nhanh chóng chạy về phía cô.

Tô Dư theo bản năng cắn môi dưới, cố kìm nén nước mắt.

Người đàn ông đã chạy tới trước mặt cô, cô có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên cơ thể người đàn ông, vừa có chút ấm áp vừa có chút lạnh lẽo.

Hoắc Nhiên dịu dàng lại nhanh chóng giúp Tô Dư cởi bỏ dây thừng, sau khi cởi dây xong, anh còn đặt tay Tô Dư vào lòng bàn tay mình giúp cô xoa xoa một hồi để thúc đẩy tuần hoàn máu.

Giọng anh trầm thấp: “Đợi chút nữa em hẵng bỏ vải che mắt, anh giúp em cởi bỏ dây thừng trên chân trước.