Cô ấy đột nhiên quay người lại, cơ thể cũng dần trở nên căng thẳng, nhìn thấy người đến lại là cha ruột cô ấy, Lộ Đông.

Lâm Tiện Dư nhìn thấy khuôn mặt già xấu xí này của ông ta liền buồn nôn. Cô ấy lạnh mặt, trên mặt mày như ngưng kết sương lạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú ông ta.

Lộ Đông lộ ra tươi cười, khuôn mặt vốn tuấn tú lại bởi vì nhiều năm nghiện ma túy nên sớm đã bị hủy hoại không ra gì, trên răng thậm chí còn có vết ố vàng đen không thể rửa sạch, cười lên trông cực kỳ đáng khinh.

Lộ Đông nói với Lâm Tiện Dư: “A Dư à, giờ con chắc có rất nhiều tiền, nhà họ Lâm các người giàu có, ngay cả tiền lương của con chắc cũng không thấp nhỉ? Ánh mắt vẩn đục của ông ta nhìn về cái túi trong tay Lâm Tiện Dư, ông ta không có tiền nhưng biết không ít hàng xa xỉ, ông ta nói tiếp: “Con giúp cha đi, cha giờ quá thê thảm, con chỉ cần mỗi tháng mua ít đi một hai cái túi, đem số tiền đấy cho cha là được rồi.

Vẻ mặt Lâm Tiện Dư đầy lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Tôi không có tiền, ông cũng không phải cha tôi. Cô ấy nói xong liền muốn lên xe chạy lấy người.