Lúc Tô Dư lấy lại tinh thần, cô liền không chút do dự lắc đầu, cô nhẹ giọng trả lời: “Rất xin lỗi, em không thể đồng ý với anh. Em có Hoắc Nhiên, anh ấy là bạn trai em, sau này cũng sẽ là chồng tương lai của em.

Lại là một khoảng im lặng kéo dài, không khí ngột ngạt, dường như khiến người ta hít thở không thông.

Trần Ngôn Tắc nhếch khóe miệng cười, anh ta liền đứng lên, không nói một lời liền rời khỏi phòng khách.

Tô Dư ngồi ở nguyên vị trí, nhìn chằm chằm bàn cờ ngẩn ngơ trong chốc lát. Cô mỉm cười, cũng chuẩn bị rời đi thì cùng lúc đó bà nội Trần đi đến.

Trong tay bà nội Trần còn bưng một đĩa bánh quy, bà cười tủm tỉm nhìn Tô Dư: “Ông già với Ngôn Tắc đi đâu cả rồi? Bà nói bà đến phòng bếp nhỏ nướng bánh quy, sao bọn họ cũng không ở đây với cháu?