Ông nội Trần khó giấu nỗi thất vọng, ông từ bỏ việc răn dạy, thất vọng nói: “Trần Ngôn Tắc, cháu cũng không cần đến phòng làm việc của ông nữa, ông không quản nổi cháu, ông vốn cho rằng cháu là một đứa trẻ quyết đoán…… Ông nói một nửa liền ngừng, nhưng trong lòng những người ở đây đều biết rõ ràng.

Cơ bắp toàn thân Trần Ngôn Tắc căng thẳng, ngón tay dùng sức như muốn bóp nát xương ngón tay.

Anh ta vì vị trí người cầm quyền nhà họ Trần mà cố gắng nhiều năm như thế, anh ta muốn trở thành người có quyền lực nhất trong nhà họ Trần, nhưng hiện tại tất cả đều không thể.

Không biết có phải do cồn cắn nuốt ý chí của anh ta hay không, anh ta thất vọng nhưng lại không có ý định giải thích.

Thật ra, anh ta chỉ cần bảo đảm anh ta sẽ cắt đứt liên lạc với Tống Diệc, sẽ hòa giải với Tô Dư, sẽ vĩnh viễn đặt lợi ích của nhà họ Trần cùng lợi ích cá nhân anh ta cùng một chỗ, ông nội anh ta có lẽ sẽ tha thứ cho anh ta, nhưng anh ta không nói nên lời, anh ta vừa nghĩ đến Tô Dư lại cảm thấy đau lòng.