Tô Dư mím môi: “Vì sao?

“Nói đùa thôi. Hoắc Nhiên cười nhẹ: “Là thỏa thuận giữa anh và cha em, nói đúng ra là ông ấy đang kiểm tra anh. Thời gian gần đây mỗi ngày ông ấy đều sẽ gửi cho anh hợp đồng tập đoàn có thể công khai cùng các chính sách pháp lý liên quan, còn hỏi vấn đề đàm phán kinh doanh, nói là trưng cầu ý kiến của anh, nhưng tập đoàn Tô thị không hề thiếu nhân tài luật thương mại, nếu không phải vì ông ấy đang kiểm tra anh thì không cần phải trưng cầu ý kiến một luật sư hình sự như anh về vấn đề kinh doanh.

Trán Tô Dư chạm vào hõm vai Hoắc Nhiên, cô thò người ra cầm một quả táo, gặm từng miếng nhỏ. Hai người câu được câu không nói chuyện, thật ra lúc không nói lời nào thì cũng cảm thấy rất thoải mái, khi tình yêu cuồng nhiệt chính là giày vò người ta như thế, nhìn ít một cái thì thấy thiệt thòi, nhìn nhiều một cái lại cảm thấy được lời.

Cuối cùng cô ăn không nổi nữa, muốn ném quả táo vào thùng rác, Hoắc Nhiên lại lấy quả táo đi, không ngần ngại mà cắn một miếng.

Tô Dư cọ cọ trên cổ anh, sự dịu dàng của anh đều hiện ra nơi khóe mắt đuôi mày.