Hoắc Nhiên bỗng nhiên nghiêng người đè cô lại, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh nắm lấy cằm cô, anh hơi nâng mặt cô lên, để cô hùa theo môi anh.

Anh hôn đến hơi mãnh liệt, không biết mang theo cảm xúc gì, anh dùng sức trằn trọc trên môi cô một hồi lâu.

Tô Dư ngẩn ra, mắt đen chớp chớp, sau đó cô cũng vươn tay ôm lấy Hoắc Nhiên, chậm rãi thử đáp lại anh, hô hấp ấm áp của hai người giao nhau, chóp mũi còn thân thiết chạm vào nhau.

Một nụ hôn kết thúc.

Tô Dư nhìn vào mắt anh, cô hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?