Bà nội Hoắc xoay người nhìn Hoắc Nhiên một hồi lâu, không nặng không nhẹ mà hừ một tiếng: “Không giống nhau, đương nhiên không giống nhau, nếu giống nhau, bà còn có thể để nó ở đây sao?

Bà ấy vẫy tay: “Được rồi, cháu cũng đi ra ngoài đi… Hợp hợp tan tan, bà cũng không quản được, bà ấy à, chỉ là không hy vọng cháu lại bị tổn thương.

Hoắc Nhiên cườ, nóii: “Sẽ không đâu ạ.

Ăn xong cơm tối, ngoài trời cũng đã tối đen, nhìn ra ngoài cửa sổ còn có thể nhìn thấy những ánh đèn lờ mờ, ánh đèn mờ nhạt từ trong nhà hắt ra, những bông tuyết trắng rơi xuống trong ánh sáng.

Bà nội Hoắc tuổi cao, muộn một chút là mệt mỏi, cô Hoắc đỡ bà ấy đi ngủ trước.