“Cô Tô, cầu xin cô chia tay A Nhiên… Bảo cha cô giơ cao đánh khẽ…… Cả người Tô Dư liền trở nên cứng đờ, môi dưới của cô bị cắn nát, mùi máu tanh mơ hồ tràn ngập trong khoang miệng, cô ngơ ngác nhìn một màn hoang đường trước mắt, lồng ngực hình như bị một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, đau đến khó mà thở nổi. Suy nghĩ của cô rời rạc, đến khi cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đen sang trọng chậm rãi chạy tới, một tiếng “Bíp chói tai vang lên như ấn mở công tắc, lúc này cô mới phục hồi tinh thần, hoảng hốt ngồi xổm xuống, muốn đỡ bà nội Hoắc đứng dậy. Cô đã khóc mờ cả mắt, gần như thất thanh lên tiếng: “Bà nội Hoắc… Bà đứng lên đi… Đừng… Bà nội Hoắc không chịu đứng lên: “Bà già này cũng không muốn ép cô, nhưng thói đời chính là như thế. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương