Tô Trị Quốc vừa mặc áo khoác âu phục màu đen vừa nói: “Công ty xảy ra chuyện gấp nên cha phải đi công tác khẩn cấp, tối nay con và dì Lâm cùng nhau ăn cơm đoàn viên đi. Bây giờ cha phải đi liền rồi, nhanh nhất thì tới mùng ba mới có thể trở về, mấy ngày nay con và dì Lâm ở nhà đón Tết đi nhé. Ông nói xong, liền rũ mắt liếc mắt nhìn đồng hồ, còn chưa đợi Tô Dư trả lời, ông liền xoay người vội vàng rời đi.

Tô Dư và dì Lâm liếc nhau, nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.

Tô Trị Quốc phải đi công tác, cho dù đêm ba mươi chỉ có mình cô lẻ loi nhưng thời gian vẫn tiếp tục đi tiếp chứ không hề ngừng lại.

Dì Lâm và Tô Dư làm xong bữa cơm tất niên liền đặt lên bàn ăn. Tô Dư mở điện thoại gọi video cho Tô Thịnh, Tô Thịnh ở đầu bên kia cũng vừa mới rời giường, cậu ta vừa dụi mắt, vừa kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu ta.

Tô Thịnh chào hỏi trước: “Dì Lâm, chị, chúc hai người năm mới vui vẻ!