Hoắc Nhiên vẫn luôn trầm mặc, yên lặng nghe Tô Trị Quốc nói, chịu đựng những lời sỉ vả của ông.
Những lời của Tô Trị Quốc nói, từng chữ từng chữ đều hung hăng đâm vào tim anh: “Tô Dư, con có thể không màng thể diện của nhà họ Tô, có thể không quan tâm cha, không quan tâm cả chính con sau này, nhưng con về sau còn có con, con sẽ nói với nó như thế nào về ông bà nội của nó? Ông cười mỉa mai: “Con sẽ nói với nó rằng ông bà nội của nó người là tội phạm giết người, tàn sát lẫn nhau sao? Sẽ nói với nó rằng chính cha của nó đã đưa bà nội nó vào ngục giam? Sẽ nói với nó rằng cha của nó cũng có thể thừa hưởng gen của bà nội, sau này cũng có thể sẽ tàn nhẫn như vậy?
Ngực Tô Dư hơi phập phồng, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Cha, cha cũng biết rằng hôn nhân không thể nào chỉ nhắc đến vật chất được mà.
Tô Trị Quốc trừng mắt, ông lúc này cái gì cũng không nghe lọt tai, ông ghét nhất là người khác dám chĩa mũi phá hỏng kế hoạch của mình, mà Tô Dư lại vì Hoắc Nhiên năm lần bảy lượt ngỗ nghịch với ông, không muốn nằm trong sự kiểm soát của ông.
Ông nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên: “Luật sư Hoắc, A Dư không hiểu chuyện, bị vài câu dỗ ngọt của cậu liền bị dụ cho quay vòng vòng. Cậu so với năm năm trước đã trầm ổn hơn, năm năm trước cậu có thể rời bỏ Tô Dư, hiện tại thì càng có thể, đúng không? Ông nheo mắt lại, giọng nói cũng hòa hoãn hơn, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: “Cậu sống ở mương, chắc là cũng không nghĩ tới việc sẽ đem A Dư tới mương sống chung với cậu chứ?