Chiếc đồng hồ này… Người tới chính là Trần Ngôn Tắc, lông mày của anh ta đen nhánh, khóe mắt hơi cong, tựa như làn gió xuân lướt qua người, trong ánh mắt như có vầng sáng. Anh ta nhìn chuyên chú nhìn Tô Dư rồi mỉm cười: “A Dư, tan ca chưa, bác trai bảo anh tới đón em. Nắm tay Tô Dư cuộn chặt lại, cô nhớ rồi, Trần Ngôn Tắc lúc trước có nói hôm nay cha của cô hẹn anh ta ăn cơm, thuận tiện còn bàn luôn ít chuyện. Cô mím môi, hơi cau mày, đôi mắt đen láy nhìn Trần Ngôn Tắc. Anh ta rõ ràng cùng đàn chị đã tiến thêm bước nữa, vậy mà tại sao anh ta vẫn còn chưa chịu buông bỏ cuộc liên hôn này? Ánh mắt Hoắc Nhiên đang chăm chú nhìn máy tính nghe vậy liền ngước lên, lạnh lùng nhìn Trần Ngôn Tắc, ý cười trong mắt cũng đã sớm biến mất. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương