Anh mở to mắt nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen, cố gắng tìm một lý do cho cô một cách tuyệt vọng, cô bị cha mình đe dọa, cô không muốn tương lai du học của anh bị hủy hoại vì tình yêu của họ.

Nhưng điều anh không thể thuyết phục được chính mình là nhà họ Tô muốn cô đính hôn với Trần Ngôn Tắc, cô sẽ là vị hôn thê của Trần Ngôn Tắc, mà có lẽ, cô đã là vị hôn thê của anh ta rồi.

Sự thật này như một cái gai đâm vào tim anh, đến thở cũng đau đớn tột cùng. Anh nắm chặt tay, khớp xương, gân xanh nổi lên rõ ràng, nhưng anh vẫn không thể kìm nén được sự không cam lòng.

Ban đầu anh luôn nghĩ sẽ đoạt lại Tô Dư như thế nào, suy nghĩ càng nhiều, anh càng không có cách nào tưởng tượng và chịu đựng được bộ dạng cô và Trần Ngôn Tắc kết hôn, bộ dạng cô sinh con cho Trần Ngôn Tắc, tường tưởng đến việc cô làm vợ, làm mẹ của người khác. Lúc máy bay cất cánh, anh nhìn thành thị càng xa xôi ngoài cửa sổ, trong lòng một mảnh đau đớn, sau đó trong đầu anh liền nảy ra một ý tưởng mà ngay chính anh đều cảm thấy khiếp sợ.

Có lẽ cả đời này anh sẽ chờ cô, cho dù là cô đã lập gia đình, đã kết hôn hay thậm chí là ly hôn, anh sẽ mang cô về nhà.