“Cô Tề là một cô gái tốt. Thời buổi này những cô gái sẵn lòng giúp đỡ chăm sóc người già không có nhiều đâu.

Những người này dường như đã quên mất vừa rồi họ đang nói về Hoắc Nhiên và Tô Dư.

Tô Dư chớp mắt mấy cái, lông mày cô nhíu lại, có chút lơ đãng. Nghe mọi người nói, cô lần lượt uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, chưa kịp nhận ra thì cô đã suýt uống hết nửa chai rượu vang đỏ rồi.

Nhưng cô biết mình không có tư cách để nói gì cả, nhiều năm như vậy, đúng là Tề Nhược đã ở bên bầu bạn với bà nội Hoắc, thật sự thì bà nội Hoắc cũng không thích cô.

Hoắc Nhiên nhướng mi, đôi mắt đen nhánh không thể hiện thái độ gì. Vấn đề như vậy vốn đã khó trả lời, nếu anh trực tiếp phủ nhận sẽ không nể mặt mũi Tề Nhược, dù thế nào đi nữa thì tối nay Tề Nhược cũng là đại diện cho đối tác của công ty luật, và cô ta lại chính là cô gái lớn lên cùng anh.