Hoắc Nhiên từng chút một siết chặt những ngón tay đang buông thõng bên người, kìm nén cơn tức giận, anh tự nhủ rằng Trần Ngôn Tắc càng kiêu ngạo thì càng có nghĩa là giữa anh ta và Tô Dư không có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù như vậy nhưng anh vẫn không tránh khỏi suy nghĩ rằng Tô Dư thực sự đã ở bên Trần Ngôn Tắc trong năm năm qua, và Trần Ngôn Tắc là người có đủ tư cách chăm sóc cô nhất trong năm năm tiếp nữa.

“Hoắc Nhiên, tôi cảnh cáo anh lần cuối, anh tránh xa Tô Dư ra, tôi mới là người ở bên cô ấy, anh chẳng là gì cả, nếu anh còn quấy rầy cô ấy như bây giờ thì tôi sẽ cho anh biết cảm giác mất đi tất cả là như thế nào.

Trần Ngôn Tắc hơi nheo mắt lại, hai bên gò má căng ra, đường nét trên khuôn mặt đầy lạnh lùng và cứng rắn.

Trên mặt Hoắc Nhiên cũng không có chút ý cười nào.