Sáng sớm hôm sau, Yến Thanh Ca ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy rồi tùy ý chải tóc thay y phục. Trên người nàng ngoài một chiếc trâm ngọc trắng cài tóc, không mang thêm bất cứ món trang sức nào khác, dáng vẻ sạch sẽ thanh đạm.

Xe ngựa của Viêm Tu Vũ đến đón nàng.

Viêm Tu Vũ mặc áo lụa tay rộng năm lớp màu tím nhạt đậm đan xen, trên thêu hoa văn kim tuyến chìm, vừa mát mẻ lại trang trọng. Tóc hắn búi cao bằng kim quan, càng làm cho đôi mắt sáng như sao trở nên rực rỡ hơn. Nếu không phải Yến Thanh Ca đã quen hắn từ lâu, có khi còn phải ghen tỵ với dung mạo của hắn mất.

“Hiên ca đâu rồi? Ở trong thư phòng à? Mau gọi huynh ấy cùng đi thôi! — Viêm Tu Vũ đứng ngoài gọi vào trong nhà.

Lạc Hiên từ trong bước ra, vừa đi vừa không quên nhét một cuốn sách vào tay áo, định khi nào chán thì mang ra đọc.

Hắn thật lòng không muốn cùng Yến Thanh Ca và Viêm Tu Vũ đi tham gia cái gọi là thi hội gì đó, nhưng vì bị Viêm Tu Vũ quấn lấy không buông, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.

Ba người cùng lên xe ngựa, chẳng bao lâu đã đến phủ họ Yến.

Thi hội giải nhiệt còn lâu mới bắt đầu, Yến Thanh Ca không dẫn họ đến Minh Tâm Trai ngay, mà đưa hai người đến Thanh Tinh Viện.

Viêm Tu Vũ biết đây là viện mà Yến Thanh Ca từng ở, mặt mày rạng rỡ suốt, không ngừng níu lấy nàng đòi dẫn đi tham quan. Trước kia khi Yến Thanh Ca viết thư cho hắn từng nhắc đến viện này, hắn đã sớm muốn được tận mắt nhìn thấy.

Lạc Hiên thì chẳng mấy quan tâm, hắn nói với Yến Thanh Ca:“Thanh Ca, ta nghe nói thư khố nhà họ Yến rất tốt, nàng có thể đưa ta đi xem được không?

Yến Thanh Ca mỉm cười:“Được chứ.

Viêm Tu Vũ mắt sáng rỡ:“Mấy quyển du ký với bút ký mà nàng từng cho ta mượn đọc, cũng là lấy từ thư khố ấy à?

Yến Thanh Ca gật đầu cười:“Phải. Có điều nếu các huynh đến đó mà thấy thất vọng thì đừng trách ta, ta cũng lâu rồi không đến. Sách mà bảo quản không tốt thì rất dễ mốc, mọt ăn.

Lạc Hiên khó hiểu:“Chẳng phải nhà các người có người trông nom dọn dẹp nơi đó sao?

Yến Thanh Ca bất đắc dĩ nhún vai:“Trước kia thì có, nhưng từ lúc cha ta không quan tâm nữa, ta phải tự sai nha hoàn đi phơi sách, quét bụi. Nhưng từ sau khi Hải di nương trở về, bà ta gom hết chìa khóa các nơi trong nhà về giữ, sống chết không chịu buông. Ta không thể sai người dọn dẹp được nữa. Muốn đến đó, ta phải đi xin chìa khóa từ bà ta.

Lạc Hiên nghe xong, nhất thời không biết nói gì.

Nhưng thể diện của Viêm Tu Vũ quả là lớn, chẳng bao lâu sau, nha hoàn Yến Thanh Ca phái đi đã mang chìa khóa thư khố về.

Lạc Hiên và Viêm Tu Vũ đi theo Yến Thanh Ca đến Chân Nghĩa Đường, nơi cất giữ sách vở của phủ họ Yến.

Năm xưa khi xây Chân Nghĩa Đường, nhà họ Yến đã bỏ rất nhiều công sức. Nó nằm ở một góc khá khuất, nhưng diện tích lại rộng, được xây theo kiểu tứ hợp viện. Các gian phòng nối thông với nhau, không có tường ngăn, dùng cột để chống mái, bốn phía mở cửa sổ lớn để lấy sáng và thông gió.

Nhưng vừa mở cửa ra, mùi bên trong ập vào khiến Yến Thanh Ca lập tức cảm thấy không ổn.

Ngoài mùi bụi mốc thường thấy, còn có mùi ẩm mốc từ sách, và đặc biệt là mùi chuột hôi nồng đập thẳng vào mũi.

Thứ đáng sợ nhất đối với nơi chứa sách không phải mốc hay mọt, bụi cũng chẳng sao, nhưng chuột mới là tai họa lớn nhất. Sách bị chuột gặm thì đa số chỉ có thể vứt bỏ.

Sắc mặt Lạc Hiên cũng thay đổi hẳn, hắn yêu sách như mạng, nay nhìn thấy cảnh này như thấy cảnh tận thế của sách vậy. Đây đâu phải là thư khố, rõ ràng là pháp trường của sách vở! Nhà họ Yến lại có thể đối xử với sách như vậy? Quả thực là tội ác tày trời, đáng bị trời tru đất diệt!

Ba người đi một vòng trong phòng, dưới đất đầy những mảnh giấy bị chuột gặm, thậm chí còn có mấy con chuột ngang nhiên chạy lướt qua chân họ giữa ban ngày, không hề sợ người — xem ra nơi này đã bị chuột chiếm làm ổ từ lâu.

Hơn vạn cuốn sách quý, bị chuột gặm suốt gần một năm, bị phá hoại đến tan hoang, mười phần không còn được một. Có một cái kệ sách thậm chí bị gặm đến gãy chân, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào tường như sắp đổ.

Yến Thanh Ca sắc mặt âm trầm, bước ra ngoài, lạnh giọng nói với mấy nha hoàn đi cùng:“Canh cửa, không cho ai vào.

Phiền toái lớn rồi. Trong số đó có không ít là bản đơn độc, nếu không muốn để thất truyền, chỉ có cách cố gắng ghép từng mảnh bị chuột gặm lại, rồi từng quyển một sao chép lại bằng tay.

Công việc này quá lớn, hơn nữa một số đoạn sách rất có thể đã bị chuột ăn mất hoàn toàn, không thể nào khôi phục được nữa.

Đầu Yến Thanh Ca như muốn nổ tung, nàng cố gắng tự trấn tĩnh, nhưng căn bản không làm nổi.

Phủ họ Yến suy bại đến mức này, thứ đáng tiền nhất ngoài những cuốn sách này, gần như chẳng còn gì. Đây là tài sản tích lũy của nhà họ Yến suốt hơn sáu trăm năm, mấy chục đời để lại. Ngoại trừ hoàng thất, không nhà nào có thể sánh được về lượng sách quý nhiều như thế.

Ngay cả tước vị do tổ tiên truyền lại, vì bao đời bị hạ thấp dần, đến tay Yến Tùng Niên thì chỉ còn ở cấp thấp nhất. Điều đó cũng có nghĩa — nếu Yến Tùng Niên không có bản lĩnh lấy được tước vị cao hơn, con trai ông sinh ra sau này chỉ có thể là thứ dân. (Dù đến hiện tại, ông vẫn chưa có đứa con trai nào.)

Với Yến Thanh Ca, thư khố này quý giá hơn bất kỳ thứ gì khác trong phủ Yến — nó ghi lại vinh quang của tổ tiên, cũng là hy vọng duy nhất để nhà họ Yến trỗi dậy lần nữa. Nhưng vì quản lý lơi lỏng, cuối cùng lại thành ra như thế này.

Phủ họ Yến, e rằng thật sự đã đi đến bước tận cùng.Một dòng họ tự tay hủy đi truyền thừa của mình, đã không còn xứng được gọi là thế gia nữa.

Yến Thanh Ca bước đi thật nhanh, một đường thẳng đến Minh Tâm Trai.

Minh Tâm Trai có lan can rất thấp, chỉ ngang hông người, từ xa nàng đã thấy có bảy tám cô gái đang vui vẻ đùa giỡn trong sân, tiếng cười giòn giã vang lên rộn ràng.

Trong đó, Yến Thục Ngọc và Nguyên Niệm Niệm nổi bật nhất.

Nhìn qua, quan hệ giữa Nguyên Niệm Niệm và Yến Thục Ngọc có vẻ thân thiết, hai người không ngừng cười nói, thỉnh thoảng còn khoác tay nhau, giúp nhau chỉnh lại tóc, trông chẳng khác gì tỉ muội ruột thịt.

Mấy cô gái kia cũng nhìn thấy ba người đang đến gần, đặc biệt là Viêm Tu Vũ — dung mạo ngày một diễm lệ của hắn khiến những cô gái nhìn rõ mặt liền lập tức ửng đỏ cả mặt mày.

Khi họ mới đến, Yến Thục Ngọc đã “lén lút” nói với các cô nương rằng hôm nay thi hội có mời được Tiểu vương gia Viêm phủ đến làm khách. Ngoại trừ Nguyên Niệm Niệm, gia thế của các cô nương còn lại đều không cao, trước giờ chưa từng gặp vương gia, lòng dạ đều nao nao.

Yến Thục Ngọc thấy Yến Thanh Ca ba người đến, liền tiến ra đón, miệng tươi cười nói:“Tỷ à, cuối cùng tỷ cũng tới rồi, muội còn đang định sai người đi mời tỷ đấy.Nói xong, nàng quay sang mấy cô gái phía sau giới thiệu:“Vị này là Tiểu vương gia Viêm phủ, còn đây là công tử nhà Trạng nguyên Lạc gia.

Nghe thấy thân phận hai người kia, các cô gái nhỏ liền không nhịn được bật ra tiếng trầm trồ khe khẽ, ánh mắt nhìn Yến Thục Ngọc lập tức mang theo vài phần tôn kính. Một buổi thi hội mà có cả vương gia và con trai trạng nguyên tham dự, quả là không uổng công đến.

Lúc này, một thiếu nữ áo trắng, vóc dáng mảnh mai như liễu yếu trước gió, chậm rãi bước ra. Nàng nhìn Viêm Tu Vũ, trong mắt lộ rõ vẻ tán thưởng không chút che giấu, rồi cất giọng:“Dân nữ Trương Tinh bái kiến Tiểu vương gia. Dân nữ không tài, là một trong bốn đại tài nữ của Kinh thành. Có một chuyện dân nữ vẫn luôn thắc mắc không giải được, mạo muội thỉnh giáo — xin hỏi vì sao người người đều gọi ngài là Tiểu vương gia Viêm phủ, chẳng hay lời đồn Viêm vương phủ một nhà hai vương là thật ư?

Nghe câu này, sắc mặt Viêm Tu Vũ lập tức tối sầm, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Trương Tinh, nắm chặt tay, lạnh lẽo quát:“Cút!

Tất cả mọi người đều hiểu, Trương Tinh đã chạm vào ngược vảy của Viêm Tu Vũ, bầu không khí vui vẻ phút chốc hóa thành im lặng chết chóc. Sắc mặt Trương Tinh từ hồng hào chuyển sang trắng bệch như giấy, hơi thở rối loạn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

Cô gái này không hổ là bạn của Yến Thục Ngọc, chuyện gì cũng dám hỏi, miệng lưỡi không biết kiêng dè, sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng.

Thật ra, Yến Thanh Ca từ lâu đã biết thân thế của Viêm Tu Vũ. Viêm vương phủ quả thực là một nhà hai vương, cả Viêm Tu Vũ và huynh trưởng hắn đều có tước vương.

Huynh trưởng Viêm Tu Vũ kế thừa vương vị của Viêm vương phủ, còn Viêm Tu Vũ thì được kế thừa vương vị từ phủ Ninh vương bên ngoại.

Mẫu thân Viêm Tu Vũ và mẫu thân Thủy Anh cùng họ Vân, dòng họ này là họ độc hữu của phủ Ninh vương. Mẫu thân Thủy Anh là chi bên ngoài, còn mẫu thân Viêm Tu Vũ lại là chính nữ xuất thân dòng chính phủ Ninh vương.

Năm đó, Ninh vương mang theo bốn người con theo hoàng đế đi săn ở thảo nguyên, không ngờ gặp đại dịch, năm người trong trướng Ninh vương đều mắc bệnh, chẳng một ai sống sót trở về kinh.

Ninh vương phi là người cương liệt, lập tức dâng tấu xin hoàng đế thu hồi vương vị kế thừa của phủ Ninh vương. Bà thà để phủ này tuyệt tự, còn hơn để đám con thứ thừa kế.

Yêu cầu đó thật ra rất hợp lòng hoàng đế, chỉ là nếu làm như vậy thì sẽ khiến lòng người trong thiên hạ lạnh lẽo. Dù sao năm người phủ Ninh vương cũng là vì hộ giá mà chết nơi biên tái.

Đúng lúc này, hoàng đế nhận được tin — Ninh vương phi có một con gái ruột đã gả vào Viêm vương phủ, sinh được một đứa con trai thứ, bẩm sinh không biết đau, bệnh trạng kỳ lạ. Hỏi các ngự y, ai nấy đều bảo đứa nhỏ này sống không lâu.

Hoàng đế bèn cao hứng nói với Ninh vương phi: “Vương vị này là Thái Tổ ban cho, không thể tùy tiện xóa bỏ. Vậy thì truyền cho ngoại tôn của bà. Nếu bà không muốn đám con thứ kế vị, thì để cháu ngoại của bà làm vương vậy. Chỉ là vì Viêm Tu Vũ không mang họ Vân, nên tước vị này không được thế tập, chỉ phong đến đời hắn là hết.

Ninh vương phi biết rõ tính toán trong lòng hoàng đế, nhưng đến nước đó rồi, bà cũng đã thấy hài lòng.

Thực tế, tước vương của Viêm Tu Vũ chỉ là cái danh dễ nghe, hoàn toàn là hư danh, chẳng đem lại cho hắn chút lợi lộc nào, trái lại càng khiến hắn thấy ấm ức. Khi còn rất nhỏ, hắn từng vô tình nghe được hạ nhân bàn tán — hoàng đế chỉ vì nghĩ hắn là kẻ sống không lâu, mới chịu phong vương.

Khốn kiếp! Bản thiếu gia không phải kẻ chết yểu!

Viêm Tu Vũ nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén lướt qua Trương Tinh — cô ta hỏi hắn vương vị từ đâu mà có, chẳng phải chính là muốn hắn tự khai mình là “quỷ chết yểu hay sao?

Những cô gái ở đây chưa từng thấy Viêm Tu Vũ tức giận đến mức này, ai nấy lặng im như thóc, không dám thở mạnh.

Yến Thanh Ca nhẹ đẩy lưng Viêm Tu Vũ, chuyển hướng đề tài:“Vũ ca, chúng ta còn việc chính nữa.

Rồi nàng quay sang Yến Thục Ngọc, lạnh giọng:“Gọi Hải di nương ra đây! Nửa năm nay bà ta quản lý nội vụ kiểu gì vậy? Bọn ta vừa đến thư khố thì thấy sách vở bên trong bị chuột gặm đến chẳng còn quyển nào nguyên vẹn.

Yến Thục Ngọc nhỏ tuổi hơn Yến Thanh Ca, còn chưa biết chữ, ngày bé đã theo Yến Tùng Niên đi nhậm chức ở Nam Cương, sau này trở về cũng chưa từng đặt chân đến thư khố, nào biết nó quan trọng đến nhường nào. Nghe Yến Thanh Ca nói nặng lời đòi gặp Hải di nương, nàng bèn hơi nhíu mày, bĩu môi nói:

“Tìm mẫu thân ta làm gì? Chỉ là mấy quyển sách thôi mà. Sách mà bị chuột ăn, ắt là loại chuột có phẩm vị. Sách mà được vào bụng nó, coi như cũng có phúc phận rồi. Các tỷ muội thấy có phải không?