Trong sân, trên đầu và mặt của Viêm Tu Vũ đều dính đầy nước cam, thậm chí cả trong mắt hắn cũng bị bắn nước cam vào. Dù chỉ là nước cam ngọt, nhưng vào mắt vẫn cực kỳ xót, hắn dụi mắt loạn xạ, chẳng thấy rõ gì, vừa khó chịu vừa lảo đảo đi quanh sân, suýt nữa thì đâm sầm vào giá binh khí ở giếng trời.

Lạc Hiên đành bất đắc dĩ kéo hắn lại, nói:“Đừng nhúc nhích, ta đưa ngươi đi rửa mắt bằng nước ấm.”

Yến Thanh Ca theo sau họ, mọi chuyện vừa rồi nàng đều thấy rõ. Thì ra Viêm Tu Vũ chưa kịp bước ra cửa đã nhanh tay giật lấy mấy quả cam trên khay, định giở lại trò cũ. Ai ngờ lần này bị Lạc Hiên nhìn thấu, một phen vụng về, khiến nước cam phun đầy lên mặt mình, tự chuốc lấy khổ.

Tiểu đồng của Lạc Hiên nhanh chóng bê đến một chậu nước ấm, giúp Viêm Tu Vũ rửa sạch mặt mũi, rồi lại đưa hắn vào nhà thay bộ y phục sạch sẽ.

Chốc lát sau, chỉnh trang đâu vào đấy, Lạc Hiên và Viêm Tu Vũ cùng trở lại thư phòng.

Vì về trước nên Lạc Hiên vừa bước vào đã bắt đầu chỉ huy gia nhân dọn dẹp đồ đạc. Viêm Tu Vũ ngơ ngác hỏi:“Hiên ca, huynh làm gì vậy?”

Lạc Hiên bất lực đáp:“Ta dọn riêng cho các ngươi một gian nhỏ để chơi.”Hắn mỗi ngày đều phải đọc sách, viết chữ, lịch trình kín mít, có dành chút thời gian trông hai đứa cũng được, nhưng Viêm Tu Vũ nghịch ngợm quá mức, hắn thật sự không thể để bị chiếm hết cả ngày.

Ở kinh thành, Viêm Tu Vũ nổi tiếng là tiểu ác ma khiến người gặp người tránh. Người ta chỉ dám tức trong lòng vì ngại thân phận Tiểu Vương gia của hắn, nhưng Lạc Hiên thì chẳng hề sợ.

Ngay chiều hôm ấy, Lạc Hiên đã cho người dọn thư phòng, ngăn ra một gian nhỏ cực kỳ thoải mái, bày biện đủ thứ đồ chơi. Giữa khu chơi và khu học dùng một tấm rèm dày phân cách rõ ràng. Bên này Viêm Tu Vũ và Yến Thanh Ca cười đùa vui vẻ, bên kia Lạc Hiên vững vàng trầm ổn chăm chỉ học hành.

Đến tối dùng bữa, mọi người vừa ngồi xuống, Lạc Nghị đã nhìn Lạc Hiên, hỏi:“Hiên nhi, hôm nay sao lại dùng rèm ngăn cách chỗ chơi của Tu Vũ và Thanh Ca?”

Lạc Hiên cúi đầu đáp:“Thưa cha, Tiểu Vương gia và biểu muội chơi đùa bên kia, còn con ngồi bên này đọc sách, tiện trông nom hai bên, không chậm trễ chuyện học hành.”

Lạc Nghị biết tính con trai mình, cứ như một lão nho cổ lỗ sĩ sống lại, đánh mắng thế nào cũng không sửa được. Ông bất đắc dĩ lắc đầu:“Nhớ tiết chế cho ta. Ngày mốt là Tết rồi, ai còn ngồi ôm sách cả ngày nữa?”

Lạc Hiên vẫn kính cẩn đáp:“Cha dạy, song con tin rằng: 'Học vấn tinh thâm nhờ chuyên cần, chơi bời thì tiêu tán'. Con thà ba ngày không ăn, chứ không thể một ngày không học.”

Thấy sắc mặt Lạc Nghị sa sầm, chuẩn bị nổi giận, Tuân thị cười hòa giải:“Thôi nào, Nghị nhi cũng biết Tết nhất đến nơi rồi, cần gì phải khó dễ Hiên ca. Nó chăm học không phải chuyện tốt sao? Mấy năm nữa Hiên ca đỗ Trạng Nguyên, cha con cùng là Trạng Nguyên, chẳng phải vẻ vang lắm à?”

Lạc Hậu xưa nay ít can dự việc nhà, nhưng tuổi già sinh tình, lại thương yêu đứa cháu nhỏ hiếu học này, bèn trợn mắt nhìn Lạc Nghị:“Ăn thì ăn, nói thì nói, ai lại vừa ăn cơm vừa dạy dỗ con cái.”Ông quở trách Lạc Nghị một trận, hoàn toàn quên rằng chính mình cũng đang “ăn cơm mắng con“.

Thấy sư phụ mình bị mắng, Viêm Tu Vũ cũng hơi sợ, nhất là sáng nay chuyện cam quýt chính hắn gây họa trước, bèn im thin thít, cắm đầu cắm cổ ăn cơm.

Thức ăn ở nhà họ Lạc dĩ nhiên không tinh tế bằng phủ Viêm Vương, nhưng Viêm Tu Vũ không hề kén chọn, ăn không thua kém người lớn. Tuân thị và Cố thị thi nhau gắp thức ăn cho hắn, khen hắn ăn giỏi.

Cạnh bên, Yến Thanh Ca cũng bị lây không khí náo nhiệt ấy, ăn thêm nửa bát cơm mới buông đũa.

Nhưng Viêm Tu Vũ vẫn chưa hài lòng, hắn múc một muỗng trứng hấp thịt sò, bỏ vào bát Yến Thanh Ca, còn dính mấy hạt cơm trên môi, nghiêm túc nói:“Thanh Ca muội muội, muội ăn nhiều chút, muội gầy quá.”

Rồi hắn lại trước mặt cả bàn người, gắp một miếng mỡ to bỏ vào bát của Lạc Hiên:“Hiên ca cũng phải ăn nhiều vào, đọc sách tổn hao tinh thần lắm.”

Chưa dừng lại, hắn còn lần lượt gắp đồ ăn cho Lạc Hậu, Lạc Nghị, Tuân thị, Cố thị, vừa gắp vừa bô bô chúc phúc, khiến người lớn trong nhà cười vui rộn rã, đều vui vẻ ăn hết phần hắn gắp cho.

Chỉ có Lạc Hiên nhìn miếng thịt mỡ béo ngậy trong bát, thầm nghi ngờ:“Thằng nhóc này cố ý phải không? Sao người khác toàn được gắp món ngon như trứng hấp, tôm nõn, rau xanh, đến lượt mình lại là thứ này?”

Ăn xong, Tuân thị ngoắc tay gọi Yến Thanh Ca:“Đứa nhỏ ngoan, lại đây trò chuyện với ta. Cữu mẫu ngươi đang thu dọn hành lý chuẩn bị lên kinh, ta già rồi, ngồi một mình cũng buồn.”

Yến Thanh Ca ngoan ngoãn bước tới, đỡ lấy cánh tay Tuân thị, cùng bà trở về viện.

Vào trong, nha hoàn đã thắp sáng mấy cây nến, ánh sáng dịu dàng khiến căn phòng nhỏ ấm áp hẳn lên. Thấy ánh mắt ra hiệu của Tuân thị, các nha hoàn lặng lẽ lui ra.

Tuân thị nắm tay Yến Thanh Ca, nhẹ nhàng sờ soạng, than:“Quả nhiên là gầy, đau lòng quá đi mất. Nếu không vướng hôn ước kia, chúng ta đã sớm đón con về Hạc Sơn rồi. Thật khổ cho con quá.”

Yến Thanh Ca nhỏ nhẹ đáp:“Con không khổ đâu ạ, giờ con ở Bạch Lộc Thư Viện, cũng chẳng mấy khi về nhà.”

Tuân thị thở dài:“Thư viện thì có thể là nơi tốt đẹp gì chứ? Nếu tốt, người ta cần gì phải dựng nên gia đình! Con không muốn ăn cơm, ta cũng không ép, nhưng chuyện của con, cữu cữu con đã nói cả rồi. Gầy một chút còn hơn mất mạng.”

Yến Thanh Ca không ngờ Lạc Nghị đã kể cả việc Hải di nương hạ độc hại nàng cho tổ mẫu nghe. Nàng vội vàng trấn an Tuân thị:“Tổ mẫu, Thanh Ca không phải nhịn đói đâu ạ. Bình thường ngoài bữa chính, con còn ăn nhiều điểm tâm lắm. Chỉ là nửa năm nay bắt đầu lớn vọt nên người gầy đi thôi, chứ trước đây con cũng mũm mĩm lắm mà.”

Tuân thị mỉm cười, xoa nhẹ đầu nàng:“Phải rồi, lúc nhỏ mẹ con — Nhu Nhi — cũng tròn trịa như trái banh, mãi đến tầm tuổi này mới bắt đầu thon lại. Con và Nhu Nhi hồi nhỏ đúng là giống nhau như đúc.”

Yến Thanh Ca hơi ngẩn ra. Nhu Nhi trong miệng tổ mẫu, hẳn chính là mẹ ruột Lạc Nhu của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Tuân thị, khẽ giọng hỏi:“Phụ thân... rất ít người nhắc với con về người.”

Tuân thị ánh mắt mờ mịt, nở một nụ cười gượng gạo:“Phải, ai nấy đều ngại nhắc tới chuyện của Nhu Nhi. Mẹ con... vì quá tốt đẹp, mới bạc mệnh. Nhắc đến chỉ thêm thương tâm. Nếu con muốn biết về nàng, cứ hỏi ta.”

Yến Thanh Ca lòng tuy có tò mò, nhưng thấy Tuân thị gắng gượng nén đau như vậy, cũng không đành lòng khơi gợi. Huống hồ, kiếp trước nàng chưa từng biết đến mẹ mình, cũng chẳng thấy thiếu hụt gì.

Nàng nắm chặt tay Tuân thị, nghiêm giọng:“Tổ mẫu, không cần phải nói đâu. Người khuất núi rồi, để họ yên nghỉ thôi, chúng ta không nhắc nữa.”

Ánh mắt Tuân thị dịu dàng, vỗ tay nàng thở dài:“Được, không nói về mẫu thân con nữa. Nhưng ta có chuyện này muốn hỏi. Qua Tết này, con đã mười một tuổi, tính tuổi mụ thì là mười hai rồi. Cùng lắm hai năm nữa, trong cung sẽ có người đến hỏi cưới. Con thực lòng muốn gả vào cung sao?”

Trong lòng Yến Thanh Ca, ý nghĩ xoay chuyển mấy lần, cuối cùng quyết định nói thật với tổ mẫu. Nàng nhìn thẳng Tuân thị, trịnh trọng đáp:“Nếu con nói không muốn, tổ mẫu có trách con không biết trời cao đất dày không?”

Tuân thị thoáng bất ngờ, bèn hỏi:“Vì sao không muốn gả?”

Yến Thanh Ca nở nụ cười giễu cợt:“Người ngoài cứ ngỡ lấy được Thái tử là vinh hiển nhất thiên hạ. Nhưng trong mắt con, Đông Cung chẳng qua là một cái lồng lớn mà thôi. Tổ mẫu không biết đấy, tính con kỳ quặc lắm: vật gì con thích, nếu người khác cũng thích, con liền không cần nữa. Huống hồ, lại là vị Thái tử danh động thiên hạ kia.”

Tuân thị nghe vậy, lòng quặn thắt, dịu dàng trách:“Không muốn vào cung thì thôi, nhưng sao lại nói ra những lời này? Trên đời này, có món gì là không có người tranh? Nếu cứ thế, chẳng lẽ con cam lòng tay trắng?”

Yến Thanh Ca kéo nhẹ tay áo Tuân thị, cười khúc khích:“Tổ mẫu, con còn chưa nói hết mà. Phàm thứ gì đã vào tay Thanh Ca, bất kể ai dòm ngó, cũng đừng hòng cướp đi!”

Tuân thị lúc này mới hơi yên tâm, gật gù:“Đó mới là đạo lý. Lúc nãy nghe con nói, ta cứ tưởng con muốn xuất gia làm ni cô rồi chứ, dọa ta một trận.”

Một già một trẻ trò chuyện như vậy, từng chút từng chút xóa tan khúc mắc. Tuân thị nhân đà ấy lại hỏi:“Thật ra, cữu cữu con cũng từng viết thư về, nói con ngoài mềm trong cứng, rất có chủ kiến riêng. Dù có vào cung cũng chẳng chịu thiệt, chỉ là lòng dạ con vốn không ở đó, nên mới bảo ta dò hỏi.”

Yến Thanh Ca gật đầu quả quyết:“Cữu cữu rất hiểu con. Con tuyệt đối sẽ không vào cung đâu. Về chuyện hôn ước, con cũng có cách giải quyết rồi. Nhà ta có một di nươnh lòng dạ không yên, suốt ngày nhòm ngó hôn sự ấy. Con sẽ dâng cơ hội ấy cho họ, tự mình rút lui.”

Tuân thị cả kinh, vội vàng ngăn lại:“Không được! Con là đích nữ, nàng ta là thứ xuất. Nếu để thứ nữ thay thế, há chẳng phải bất kính với hoàng thất sao? Đến lúc đó liên lụy lớn lắm đấy!”

Yến Thanh Ca chỉ cười lạnh:“Tổ mẫu, phụ thân con suýt nữa đã nâng di nương ấy lên làm chính thất. Nay để con gái bà ta gả vào Đông Cung, thì có gì quá đáng? Một đứa nhỏ như con, bị người ta sắp đặt thế nào cũng chỉ biết vâng lời, đâu dám chủ ý.”

Tuân thị sực tỉnh, ôm chặt nàng vào lòng, vừa lau nước mắt vừa oán giận:“Thôi thôi... ta thật chẳng nỡ để con trở về đó. Cái phủ Yến gia ấy, toàn lũ người rối ren bẩn thỉu. Cháu gái tốt của ta, lại bị ép đến mức này!”

Tính người vốn mỗi người một vẻ: có kẻ thích tranh đoạt, có kẻ quen lách đường tắt, cũng có kẻ chỉ cầu an nhàn thanh thản. Nhưng rõ ràng, Yến Thanh Ca không phải loại người bon chen tranh giành ấy. Thế mà lại bị ép đến mức suy tính từng bước như hôm nay,Tuân thị chỉ nghĩ thôi đã thấy xót xa thấu tim.

Yến Thanh Ca nhìn Tuân thị mắt đỏ hoe, dịu dàng an ủi:“Tổ mẫu đừng buồn. Thanh Ca bây giờ rất ổn. Không ai có thể bắt nạt được con đâu.”

Tuân thị vừa lau nước mắt, vừa giơ tay điểm nhẹ lên trán nàng:“Ổn cái gì mà ổn! Ngốc nghếch! Nữ nhi sống một đời, phúc khí thật sự là gì con có biết không?Hồi nhỏ thì nhờ vào sinh vào nhà tốt, được gia đình thương yêu. Lớn lên thì lấy được người chồng biết lạnh biết nóng, được yêu chiều như bảo vật. Đến tuổi xế chiều thì dựa vào con cái hiếu thuận.Còn tự mình gồng gánh, cực khổ đến tận xương tủy, thì chẳng có gì đáng kiêu hãnh cả!”