Để tránh lại có người đến tìm nhà của Yến Thanh Ca, trước khi rời đi cùng Viêm Tu Vũ, nàng đã nhờ bốn gia tướng của phủ Viêm vương đến canh giữ Thanh Tinh Viện. Ra ngoài, vừa lên xe ngựa, Yến Thanh Ca liền nói: “Cảm ơn Viêm tiểu vương gia . Huynh đưa ta đến chỗ cữu cữu ta nhé. Viêm Tu Vũ ngẩn ra, có chút thất vọng: “Sao không đến phủ Viêm vương chơi một lát? “Không đâu. Ta đợi cữu cữu trở về, tính ra chắc cũng sắp thi xong rồi. Nàng thở dài, “Hôm nay để huynh chê cười rồi. “Có gì đáng cười, rõ ràng là muội chịu ấm ức. Là ta đến chậm. Viêm Tu Vũ nghiêm túc đáp. Một câu ấy khiến Yến Thanh Ca suýt bật khóc, nhưng nàng cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Khi xuống xe đến nơi ở của Lạc Nghị, Viêm Tu Vũ ở lại bầu bạn với nàng. Yến Thanh Ca rời khỏi phủ họ Yến, lòng uất ức cũng dịu đi phần nào, liền lấy một quyển sách ra đọc cho Viêm Tu Vũ nghe. Hắn nghe rất chăm chú, chẳng mấy chốc đã đến giờ Lạc Nghị trở về. Không ngờ vừa thấy Lạc Nghị, bao tủi hờn trong lòng Yến Thanh Ca chợt ùa đến, nàng kêu lên một tiếng “Cữu cữu! rồi lao vào lòng ông mà òa khóc nức nở, khiến cả Lạc Nghị và Viêm Tu Vũ đều hoảng hốt không biết làm sao. Cuối cùng, vẫn là Như Ý và Viêm Tu Vũ mỗi người một câu, kể lại toàn bộ sự việc. Hôm đó, Lạc Nghị thi ứng đối trong điện rất tốt, tâm trạng vốn đang rất thoải mái. Nhưng khi nghe xong những gì hai người kể lại, sắc mặt ông đã đen như đáy nồi. Ngay cả Lạc Trung – lão bộc bên cạnh ông – cũng không nhịn được mà nói: “Nhà họ Yến thật quá đáng! Thiếu gia, chúng ta lập tức đến gặp họ đòi lại của hồi môn cho tiểu thư, rồi đưa tiểu thư về Hạc Sơn, nhà họ Lạc tự mình nuôi dưỡng! Lạc Nghị nén giận, nói: “Trời cũng sắp tối rồi, để mai ta đến gặp họ. Hôm nay để Thanh Ca nghỉ ngơi thật tốt. Yến Thanh Ca khóc đến nấc nghẹn, ôm lấy ông, cảm thấy như tìm được nơi nương tựa cuối cùng. Lạc Nghị đích thân dỗ nàng, thấy nàng đã nín, liền giúp nàng rửa mặt tay, cho người dọn cơm nóng lên, ăn xong còn ngồi bên canh nàng ngủ rồi mới lui ra ngoài. Viêm Tu Vũ vẫn chưa rời đi, lén hỏi: “Sư phụ, Thanh Ca muội muội đã ổn chưa ạ? “Ổn hơn nhiều rồi, đang ngủ. Con cũng mau về đi. Lạc Nghị đáp hờ hững. Viêm Tu Vũ vốn định nói đêm nay muốn ở lại, nhưng mấy lần mấp máy môi vẫn không nói nên lời, cuối cùng chỉ ừ một tiếng, cúi đầu lên xe ngựa về, suốt dọc đường không ngừng tự trách mình nhát gan. Sáng hôm sau, Lạc Nghị đưa Yến Thanh Ca quay về phủ họ Yến. Ông bảo Như Ý đưa nàng về lại Thanh Tinh Viện trước, còn mình thì đi gặp Yến Tùng Niên. Yến Thanh Ca lo lắng hỏi: “Cữu cữu, liệu có ổn không? “Có gì mà không ổn? Cha con có đánh lại ta, hay nói giỏi hơn ta sao? Lạc Nghị cười đáp, trấn an nàng. Yến Thanh Ca cứ bước ba bước lại ngoái đầu một lần, luyến tiếc theo Như Ý trở về Thanh Tinh Viện. Bốn gia tướng phủ Viêm vương suốt đêm không ngủ, vẫn đứng canh ở ngoài. Vừa thấy nàng, tất cả đều cúi người hành lễ. Yến Thanh Ca vội hoàn lễ, bảo phòng bếp làm cơm canh nóng sốt đem ra đãi bọn họ, sau lại dâng thêm bạc, tiễn họ về phủ Viêm vương. Đến gần trưa, Lạc Nghị bước nhanh vào Thanh Tinh Viện, sắc mặt vẫn còn vương chút giận. Thấy Yến Thanh Ca, ông cố gắng nở nụ cười: “Thanh Ca, con cứ ở lại phủ nhà mình đi. Ta đã nói xong với cha con rồi, ông ấy sẽ không làm khó con nữa đâu. Yến Thanh Ca vươn tay vuốt nhẹ ấn đường của ông, nói nhỏ: “Cữu cữu đừng buồn nữa. “Ừm, ta không sao đâu. Lạc Nghị sắc mặt dịu lại không ít, mỉm cười nói với nàng: “Con cứ yên tâm học hành ở Bạch Lộc Thư Viện, đợi đến khi nghỉ đông, ta sẽ đưa con về Hạc Sơn ăn Tết. Lạc Nghị ở lại bầu bạn với Yến Thanh Ca suốt cả ngày, đến tận tối mới rời đi. Trong khoảng thời gian đó, Viêm Tu Vũ lại cho người đưa tới mấy lần đồ đạc, nào là đồ ăn, nào là mấy món đồ chơi nho nhỏ, toàn là để dỗ cho Yến Thanh Ca vui. Lạc Nghị không nhịn được cười: “Thằng nhóc này cũng biết điều đấy, biết lấy lòng con tức là đang lấy lòng ta rồi. Yến Thanh Ca hờn dỗi: “Cữu cữu, để con nhìn cái mặt cữu cữu xem, sao lại nói ra được mấy câu thế chứ. Được Lạc Nghị ở bên cả ngày, tâm trạng Yến Thanh Ca đã khá hơn rất nhiều. Chớp mắt đã đến ngày đại hôn của Ninh Mẫn Chi. Sáng hôm đó, Yến Thanh Ca mặc một bộ váy gấm hồng phấn thêu hoa mai đỏ, khoác bên ngoài là áo bỉ giáp viền đỏ ánh bạc. Trang sức trên đầu và tay nàng đều là san hô, hồng ngọc, toàn bộ phối sắc đỏ tươi tắn, rạng rỡ mà không lấn át cô dâu, nụ cười tươi rói đi mừng cưới. Nàng là bạn thân của Ninh Mẫn Chi, không cần tặng lễ cho nhà họ Vệ, chỉ cần thêm trang sức cho Ninh Mẫn Chi là được. Ninh Mẫn Chi thân thiết với nàng, mở quà tại chỗ, thấy chiếc màn thêu tuyệt đẹp bên trong thì vô cùng yêu thích, biết là chính tay Yến Thanh Ca làm thì càng cảm động, còn hứa sau khi thành thân sẽ lập tức dùng chiếc màn ấy. Hôn lễ náo nhiệt vô cùng, cả nhà họ Vệ và nhà họ Ninh đều là dòng dõi danh giá lâu đời, những người thân bằng cố hữu được mời đến cũng đều quyền quý. Các thiếu niên đi theo chú rể Vệ Ngư đến rước dâu, ai nấy đều tuấn tú phi phàm, tài mạo song toàn. Trong số đó nổi bật nhất chính là Vệ Tiều. Vệ Tiều là người chủ xướng thơ ca trong lễ cưới, một mình đứng dưới cửa sổ đọc liền chín bài thơ. Yến Thanh Ca cùng các cô gái khác chen chúc trong khuê phòng nơi Ninh Mẫn Chi trang điểm, cười cợt đòi làm khó đội rước dâu bên ngoài. Nhìn gương mặt trắng ngần như ngọc của Vệ Tiều, nghe tiếng thơ ngân vang dịu dàng của hắn, Yến Thanh Ca cũng như bao cô gái khác, ngẩn ngơ mơ màng. Mãi đến khi thấy một bóng người mặc áo bào tím rực rỡ chen vào đứng bên cạnh Vệ Tiều, nàng mới giật mình tỉnh lại — chẳng phải là Viêm Tu Vũ sao? Hắn đâu có biết làm thơ, sao cũng chen vào đội rước dâu của người ta thế? May mà Viêm Tu Vũ biết hôm nay là chuyện vui, cũng biết giữ chừng mực, không quấy rối. Dù bụng dạ chẳng có bao nhiêu chữ nghĩa, hắn vẫn chạy nháo nhiệt theo đoàn rước dâu suốt một ngày. Bởi không nổi nóng, gương mặt tuấn tú của hắn lại ghi thêm điểm lớn. Nhiều người chưa từng gặp hắn đều tò mò hỏi han xem chàng trai xinh đẹp kia là ai. Chỉ có Yến Thanh Ca biết, Viêm Tu Vũ vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng nàng trong đám đông. Mỗi khi thấy nàng, hắn sẽ mỉm cười với nàng một cái. Mà khi phát hiện nàng bị chen lạc sang nơi khác, hắn lại vội vã tìm tiếp, sợ rằng sẽ không thấy được nàng nữa. Yến Thanh Ca hiểu rất rõ, Viêm Tu Vũ theo tới hôm nay chỉ vì lo nàng vẫn chưa nguôi ấm ức mấy hôm trước. Bằng không, phủ Viêm vương xưa nay luôn tránh xa chuyện cưới hỏi tang ma trong giới quan lại, đâu có tham dự mấy chuyện này bao giờ. Hôn lễ diễn ra thuận lợi. Tân lang Vệ Ngư và tân nương Ninh Mẫn Chi vốn đã gặp nhau trước đó, lại thêm Vệ Tiều vài lần đứng ra làm mối, hai người đều rất hài lòng về nhau. Sau khi vén khăn voan, tân lang tân nương nhìn nhau, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc khiến người xung quanh không khỏi xuýt xoa khen ngợi, ai cũng nói đây là một mối nhân duyên hiếm có, đôi bên đều không uổng công chờ đợi. Yến Thanh Ca mừng thay cho Ninh Mẫn Chi, trong lòng cũng thầm nghĩ, đến ngày nàng xuất giá, nhất định cũng sẽ được hạnh phúc như vậy. Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, thoắt cái ngày hôm ấy đã trôi qua mất rồi. Tối đến, Yến Thanh Ca được Viêm Tu Vũ đưa về. Khi xuống xe ngựa, Viêm Tu Vũ bỗng nghiêm túc nói: “Thanh Ca muội muội, hình như bây giờ muội cao hơn ta một chút rồi. Yến Thanh Ca ngẩn người, kéo Viêm Tu Vũ lại gần, giơ tay đo thử — đúng là nàng đã cao hơn hắn hai đốt ngón tay. Trước kia hai người vẫn cao bằng nhau cơ mà. Yến Thanh Ca vui mừng ra mặt, cười toe toét như hồ ly: “Ôi chao, Như Ý dạo trước còn bảo ta gầy đi, hóa ra là ta đang cao lên đấy chứ! Viêm Tu Vũ cau mày: “Nhưng mà ta thì vẫn chưa bắt đầu cao lên… “Không cao thì không cao chứ sao. Ta từng nghe bà vú nói, con trai cao chậm hơn con gái đó. Vài năm nữa huynh sẽ cao hơn ta thôi, lo gì. Yến Thanh Ca an ủi hắn. “Thật không đó? Viêm Tu Vũ tròn xoe mắt hỏi. “Thật chứ. Chẳng lẽ huynh định suốt đời thấp hơn ta sao? Sẽ có ngày huynh cao hơn ta rất nhiều. Nàng đáp. Viêm Tu Vũ cười tươi như hoa: “Đúng rồi, ta nhất định sẽ cao hơn cả hắn! “Hắn nào cơ? Yến Thanh Ca tò mò hỏi. “Hừ, còn ai nữa chứ, chẳng phải là Vệ Tiều sao. Viêm Tu Vũ ngẩng cao đầu, không cam lòng: “Hôm nay ai cũng nhìn hắn, ngay cả muội cũng nhìn hắn. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đẹp trai hơn hắn, cao hơn hắn, để tất cả mọi người đều chỉ nhìn ta! Yến Thanh Ca dịu dàng xoa đầu hắn: “Mọi người nhìn hắn, không chỉ vì Vệ Tiều tuấn tú, dáng cao, mà còn vì hôm nay hắn đã làm ra rất nhiều bài thơ thúc giục trang điểm hay tuyệt. Hắn có học vấn, có phong thái, lại còn ôn hòa. Nhưng mà, ta tin Viêm tiểu vương gia nhất định sẽ có một ngày còn xuất sắc hơn cả hắn. Viêm Tu Vũ cảm thấy chỗ đầu nàng vừa xoa như có luồng khí tê dại, như một dòng điện nhỏ lan tỏa trong tim, y như lần trước khi Yến Thanh Ca nắm đầu ngón tay hắn. Hắn không dám thở mạnh, chỉ ngơ ngác dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn nàng chằm chằm. May mà trời đã tối, trước cửa phủ Yến cũng không treo đèn lồng, nên nàng không nhìn thấy hai má hắn đã đỏ bừng như lửa. Đợi đến khi Yến Thanh Ca bước vào phủ rồi, Viêm Tu Vũ ôm mặt nóng hổi của mình, vừa đi vừa nhảy ba bước một, tung tăng leo lên xe ngựa. Rồi rúc thành một đống trong xe, dùng hai tay che đầu mình, ra sức ôm chặt lấy chỗ mà nàng vừa vuốt qua. Thanh Ca muội muội đã nói rồi — sẽ có một ngày hắn sẽ giỏi hơn cả Vệ Tiều, hắn nhất định sẽ làm được! Sáng hôm sau khi về từ hôn lễ của Ninh Mẫn Chi, Yến Thanh Ca dậy sớm, ngồi trong đại sảnh đầy ánh nắng, xem kỹ danh sách hành lý cần mang đến Bạch Lộc Thư Viện, rà soát từng món xem có thiếu gì không. Thấy mặt trời đã lên cao, Như Ý nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, lâu rồi người chưa đến thỉnh an lão gia. Giờ chúng ta cũng sắp đi rồi, cứ tránh mặt mãi cũng không hay, chẳng lẽ không nên từ biệt một lần sao? Yến Thanh Ca đáp: “Từ biệt gì chứ. Về sau chúng ta không cần đến nữa. Dù sao ta cũng sắp đến Bạch Lộc Thư Viện học, đâu thể ngày ngày từ núi quay về thỉnh an ông ta được. Như Ý lo lắng: “Đại tiểu thư, làm vậy không hay đâu… “Có gì mà không hay. Ông ta gặp ta là tức tối, ta gặp ông ta cũng lạnh cả người. Nếu thật sự không sống chung nổi, ta sẽ đóng cửa Thanh Tinh Viện, rồi mua một căn nhà ở kinh thành, chuyển ra ngoài ở. Đến khi thư viện nghỉ, ta sẽ về đó, mắt không thấy, lòng chẳng phiền. Yến Thanh Ca thản nhiên nói. Với số của hồi môn mẹ nàng để lại, làm vậy cũng chẳng phải chuyện khó. Như Ý nghe xong thì cuống lên: “Tiểu thư, đừng nói đùa như vậy, đâu thể để một nữ nhi sống một mình bên ngoài. Dù lão gia có sai đến đâu, người vẫn là con gái của ông ấy, cũng nên giữ lấy lễ nghĩa bề ngoài. Để thuyết phục Yến Thanh Ca đến xin lỗi Yến Tùng Niên, Như Ý dùng đủ lời khuyên răn. Cuối cùng, Yến Thanh Ca đành bất lực. Nàng chớp mắt, đứng dậy nói: “Ngươi đó, đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ. Được, ta sẽ đi xin lỗi ông ta, để ngươi xem thử, cha ta rốt cuộc có tha thứ cho ta không.