“Phập! —Tên chưởng quầy cao lớn họ Ngô ngã vật xuống đất với vẻ mặt kinh hoàng, bụng bị một nhát dao sắc bén rạch một đường lớn. Yến Hàm Thu bật khóc nức nở, nhào vào lòng Âu Dương Thiếu Minh, nghẹn ngào:“Âu Dương tiên sinh… cuối cùng ngài cũng đến rồi… Hàm Thu sợ lắm… “Đừng sợ.Âu Dương Thiếu Minh nhìn chằm chằm tên chưởng quầy đang co giật sắp chết trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng.Hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng choàng lên người Hàm Thu, rồi giúp nàng cởi trói. Lúc trước, hắn đã đi khắp trấn tìm hỏi nhà nào có con trai để mua mà không có kết quả.Vừa quay về khách điếm, hắn nghe được tiếng sáo quen thuộc — chính là của Hàm Thu. Bình thường Yến Thục Ngọc cấm tiệt nàng thổi sáo, sợ thu hút sự chú ý không cần thiết.Hôm nay sao lại khác thường? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương