Tại một trấn nhỏ, mấy chục thương nhân đang dựng xe hàng thành dãy dài bên đường, bày biện đủ loại hàng hóa lạ lẫm, rao bán cho dân làng trong vùng.Những thứ họ mang đến đều là đặc sản và món đồ hiếm thấy ở trấn này, tuy giá hơi cao, nhưng vì lạ mắt nên vẫn bán rất chạy. Chỗ bày hàng chính là con đường nhỏ sát mép trấn, nơi lều bạt được cắm kín đất. Có người ở luôn trong lều, có người thuê phòng ở duy nhất một khách điếm trong trấn. Trong khách điếm ấy, Yến Thục Ngọc ôm một đứa bé sơ sinh nằm trong tã lót, nhìn gương mặt đang ngủ say của đứa nhỏ, vẻ mặt nàng ta dần dần trở nên dữ tợn. Đứa nhỏ này rất giống nàng ta — mày thanh mắt sáng, lớn lên nhất định là một mỹ nhân!Nhưng tại sao… lại là con gái, không phải con trai?! May mắn thay, hiện tại chưa có nhiều người biết giới tính thật của đứa trẻ. Yến Thục Ngọc nghĩ vậy, khóe môi liền cong lên nụ cười lạnh lẽo. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương