Trên chiếc giường lớn trong Phượng Tảo cung, Nguyên Thiên Thiên lặng lẽ nằm một mình. Toàn thân nàng không lúc nào là không đau đớn. Dù ngự y nói chất độc lần trước đã gần như được giải hết, nhưng nàng biết rõ, bản thân vẫn chưa hề khỏi hẳn. Hôm qua là lần đầu tiên nàng xuống giường, chỉ để tham dự đại điển sắc phong. Trong gương, nàng thấy mình giờ đã chẳng còn hình người — một sinh vật đen nhẻm như than cháy, làn da nhăn nhúm, thậm chí có chỗ còn lộ ra lớp da đỏ sẫm khô cứng.Cái thứ quỷ dị kia… lại chính là nàng ư? Nàng không thể tin nổi!Rõ ràng nàng còn trẻ, từng kiều diễm rực rỡ biết bao, có một tương lai tươi sáng dưới một người trên vạn người! Vậy mà giờ đây, nàng chỉ có thể sống dở chết dở nằm chờ chồng con đến thăm, chờ những nữ nhân vốn từng địa vị thấp hơn nàng lần lượt đến “vấn an mà cười nhạo nàng sau tấm mặt nạ khách sáo. À đúng rồi, còn phu quân và con nàng nữa — từ lúc nàng tỉnh lại đến nay đã hơn mười ngày, vậy mà cả hai chưa từng đến thăm lấy một lần. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương