Yến Thanh Ca bị cú xóc này làm cho đau thắt lưng, tưởng chừng như sắp gãy ra, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Hai bà vú cũng không giữ nổi nàng, cả ba người ngã nhào, may mà bên trong xe ngựa được trải đầy chăn đệm dày cộp, nên không bị thương nặng.
Mồ hôi đầm đìa, Yến Thanh Ca đau đến mức nắm chặt lấy chăn dưới tay, rên rỉ: “Nhanh… nhanh đỡ ta dậy…
Không hiểu vì sao mấy con ngựa kéo xe lại hoảng loạn, lao đi như điên, rời khỏi đoàn xe, phi băng băng vào cánh đồng lúa đang độ tháng năm, tháng sáu xanh mướt. Yến Thanh Ca bị xóc đến mức buồn nôn, nhưng thứ nàng lo nhất vẫn là đứa con trong bụng. Cơn đau bụng khiến mắt nàng tối sầm, đến mức gần như không còn cảm giác gì, thậm chí chẳng còn nhận ra hai bà vú đang cố hết sức giữ nàng lại, không để nàng bị văng khỏi xe.
Phía trước, Viêm Tu Vũ đang hăng máu chiến đấu, một kiếm chém bay đầu một tên địch trên lưng ngựa, sát khí ngập trời! Đúng lúc ấy, một gia tướng lớn tiếng hô vang: “Vương gia! Ngựa của nương nương hoảng rồi, người vẫn còn trong xe!