Ngoại ô kinh thành, trong chùa Hồng Liên, Yến Thục Ngọc yên tĩnh ngồi trong tịnh phòng của mình, tay lần tràng hạt, vừa nhắm mắt nhẹ nhàng tụng kinh Phật, vừa xoay đều từng hạt chuỗi.

Khi còn là thiếu nữ, nàng từng đến đây vì đã tự tay giết người, một năm sau lương tâm cắn rứt.

Vài năm trước, nàng lại đến đây, vì rơi vào bế tắc nhưng vẫn muốn trèo lên cao.

Còn lần này, nàng quay lại nơi này… chỉ vì không muốn chết.

Đối với sự “giá lâm” bất ngờ của vị Thái hậu này, các tăng nhân trong chùa Hồng Liên tất nhiên hết sức cung kính. Họ chọn ra tịnh phòng tốt nhất dành cho nàng — một viện riêng biệt, có hoa cỏ được chăm chút kỹ lưỡng, có tháp nhỏ và tượng Phật, vừa mang vẻ đẹp cổ kính như vườn cảnh, vừa đậm đà thiền ý.