Tháng Giêng, mùa xuân đã sang, thế nhưng trong hoàng cung rộng lớn này lại như bị mùa xuân khước từ, vẫn lạnh lẽo đến rợn người.

Dưới mái hiên, từng chuỗi băng dài rủ xuống, trông chẳng khác gì một cõi ma mị.

Hầu hết các cung phòng trong cung đều đã được thái giám và cung nữ dọn dẹp băng giá, nhưng gian phòng nhốt Nguyên Thịnh thì chẳng ai đoái hoài tới. Cột băng dài nhất từ nóc nhà đông cứng kéo xuống tận mặt đất, dọc theo mép tường mà kết thành một khối liền mạch.

Nguyên Thịnh buồn chán ngồi trong gian phòng tối om. Mảnh giấy cửa sổ từng bị Yến Thanh Ca đâm thủng nay đã bị dán lại kín mít, chẳng thể nhìn ra được khung cảnh bên ngoài.

Trong phòng có chút ngột ngạt, lại hơi nóng, khiến hắn không nhịn được mà muốn cởi bớt quần áo. Dù đang bị giam cấm túc, nhưng tường lò trong phòng vẫn được thái giám canh chừng nhóm lửa đều đặn, hoàn toàn không cảm nhận được cái rét bên ngoài.